Với em trong cuộc sống có hai điều em thấy thực sự khó khăn..đó là tình yêu dành cho 2 người cùng một thời điểm và điều khiển lí trí không nghe theo con tim…thật sự hai điều này quá khó đối với cô gái mang tên tổn thương như em…
Hẳn là khi yêu mà chia đôi trái tim , chia đôi tình yêu của mình cho hai người điều đó không thể chấp nhận và điều đó không thể tha thứ hay chính xác hơn đó là sự sai lầm phải không ạ?
Chúng ta đều là con người. Em không pải là thiên thần , em cũng không phải là siêu nhân …em không có sức mạnh thần bí nào cả, để có thể ngăn con tim em không được yêu và muốn yêu bất kì riêng gì ai đó…dẫu biết rằng , điều suy nghĩ đó của em thực sự nếu như anh và người ấy sẽ nghĩ, đáng ghê tởm và đánh khinh bỉ thì với em giờ này cũng không còn quan trọng nữa…..

Em yêu người ấy vì khi em cô đơn nhất, em đau đớn nhất, em thu mình vào vỏ ốc thì người ấy đến cạnh em và giúp em thoát khỏi căn phòng giam lỏng do chính em tạo ra…em đã rất biết ơn và em đã yêu người ấy theo đúng trái tim em mách bảo, ở bên người ấy khoảng thời gian không hề ngắn, đôi ba năm cũng đủ khẳng định tình cảm của em và người ấy thực sự sâu sắc và bền vững, có lẽ người khác nhìn vào sẽ cho rằng tình yêu của chúng em thật hạnh phúc và là niềm ao ước của biết bao đôi tình nhân, khi chúng em yêu xa đến hàng nghìn km và quãng thời gian gặp nhau ở bên nhau chỉ là vai ba lần có thể đếm được trên đầu ngón tay…Tình yêu đó thật tuyệt vời, em là người tạo ra được điều tuyệt vời đó cho chính em và cho cả người yêu em, em đã tự hào lắm về bản thân mình, tự hào lắm về tính cách và con người của mình, em chưa từng có thể rung động trước ai và đa tình với ai đó trong quãng thời gian em yêu người ấy….
1 năm, 2 năm…3 năm…
Rồi một ngày tình cờ…đúng như người ta nói là định mệnh ư? Em gặp anh…
Ngay từ lần đầu tiên em đã biết ánh mắt em không dám nhìn thẳng vào anh, con tim em loạn nhịp theo tiếng thở, em biết mình đang mất thăng bằng và em biết em đã và đang sắp phạm sai lầm…một sai lầm có lẽ sẽ là lớn nhất trong cuộc đời này…
Anh công tử, anh có vẻ bề ngoài lạnh lùng, và anh có đôi mắt buồn thăm thẳm chuỗi tâm sự mà em biết không bao giờ anh muốn chia sẻ cho bất kì ai…anh khác với những người con trai khác khi anh có tất cả mọi thứ, điều anh tìm kiếm lại chỉ là những điều giản gị nhất, anh không muốn quá cầu kì, anh chỉ muốn có sự chân thành và quan trọng là anh ghét sự lừa dối và giả tạo…
Điều anh ghét nhất lại có ở em!
Em đã bắt đầu giả tạo nói chuyện với anh chỉ như là một người em gái với anh trai, em luôn đề cập được làm anh em kết nghĩa với anh, một cách để em che giấu tình cảm của mình, nhưng lần nào cũng vậy, anh không đồng ý và em cũng hiểu….anh đã và đang có tình cảm với em…
Cuối cùng chuyện gì đến cũng pải đến,khi mà em cảm thấy em không thể đóng kịch với chính mình mãi nữa, em thấy mệt mỏi và đau đớn lắm…em đã quyết định nói ra tình cảm của em, nhưng kèm theo đó em không mong muốn anh đồng ý và chúng ta yêu nhau…em chỉ muốn cho anh biết là em đã yêu anh, một tình yêu sét đánh chăng hay một tình yêu có tên gì đi nữa, thì em cũng chỉ muốn nói là “ em yêu anh”
Em muốn chạy trốn…
Khi nói ra được điều đó em đã nghĩ sẽ trốn tránh anh…vì em sợ…anh đồng ý và chúng ta bắt đầu yêu..là em đã và đang làm tổn thương cả 3 người…trong đó có em, có anh và có cả người em yêu…
Em biết em là kẻ xấu xa và có lẽ bây giờ có thể gọi là 1 cô gái ác quỷ…
Cuộc sống này đâu cho phép tình yêu có sự tham lam đến như vậy phải không anh, cuộc sống này đâu cho phép tình yêu lại có sự chia sẻ đến như thế phải không ạ, em cũng biết và em hiểu tất cả mọi điều đó…nhưng anh ạ…
Làm sao có thể yêu mãi mãi một ai đó và cho đến khi mình chết à a, làm sao có thể không còn rung động nếu khi đã có người yêu ạ, làm sao có thể điều khiển con tim mình rằng không được yêu thêm một ai nữa vì là ta đã có tình yêu ạ, làm sao làm được những điều đó ạ, có thể có ai đó trong hàng vạn người có thể làm được, nhưng em biết đã có lúc họ sẽ tưởng chừng cả thế giới bỏ rơi họ chỉ còn lại họ với thời gian một mình với cuộc sống đấy ạ, họ biết cách im lặng và che giấu, họ chấp nhận nhìn mọi thứ xung quanh tiếp diễn và họ chịu đựng cách đứng im giữa sự ồn ào nào nhiệt xung quanh….còn em…em đã giả tạo và em dối trá đó là em nói ra điều em nghĩ và điều em muốn.
Có thể kết quả em nhận được đúng như những gì khi em chuẩn bị nó sẽ đến…nhưng em không thấy hối tiếc hay ân hận vì chí í tem cũng giả tạo đúng như em muốn và dối trá đúng điều em cần.
Em yêu anh và em yêu cả người ấy…em để anh và người ấy lãng quên theo thời gian vì tình yêu này có lẽ không nên tồn tại ở thế giới chỉ có thể trao 1 đổi 1 mà không thể trao cho 2 và nhận về 0.
Em chọn cách từ bỏ!
Nếu yêu là sai…thì em muốn không bao giờ sửa chữa những sai lầm đó.
Cô bé quàng khăn xanh